“Những dân tị nạn này quả đúng là chó cắn Lữ Động Tân, không biết lòng tốt của người khác! Ta nghĩ cho chúng, tránh cho chúng như dê vào miệng cọp, bị người ta ăn thịt mà còn không hay biết, vậy mà lại bị chúng cắn ngược lại.”
Vương Mãnh hảo ý khuyên giải dân tị nạn đổi hướng không thành, ngược lại còn bị mắng cho một trận, y không khỏi tức giận nói.
“Vương đại nhân, thôi bỏ đi, tầm nhìn khác nhau, bọn chúng thiển cận, hà cớ gì phải so đo với chúng. Nói đi cũng phải nói lại, bọn chúng cũng coi như có phúc, chúng ta chuyến này đến Tĩnh Nam diệt trừ tên tham quan Chu Bình An, bọn chúng đến Tĩnh Nam cũng không xem là đi nhầm đường.”
Bành Thành khẽ vỗ vai Vương Mãnh, cười trêu một câu, an ủi y.